BÀI VĂN TỤNG CÔNG ĐỨC NGƯỜI ĐÃ MẤT





(Bài văn này dành cho thân nhân người đã khuất đọc vào các đêm túc trực linh cữu. Chủ yếu là lời thương tiếc người thân, vì vậy có thể thêm bớt cho bài văn thêm bi thương, sầu nhớ, tùy theo thân phận người chết và tình cảm của mình muốn biểu lộ (thí dụ như cha mẹ, ông bà, cô dì, v.v…..).
Hôm nay!
Ngày….. tháng….. năm…..
Tại: Thôn……. xã……. huyện……. tỉnh thành…….
(Con, cháu) là: …….
Trước linh vị của: (Cố phụ, cố mẫu, hiển khảo tỷ …..).
Than ôi!
Nhân sinh tại thế.
Họa mấy người sống tám, chín mươi,
Đôi ba mươi năm, cũng kể một đời,
Vận số đã vậy, biết sao tránh được.
Nhớ linh xưa:
Trong buổi thanh xuân, ơn cha nghĩa mẹ, đạo cả sinh thành, công lao dưỡng dục.
Đường ăn lối ở, việc cửa việc nhà,
Lo cho nghi thất, vẹn việc nghi gia.
Cương thường đạo lớn, chưa được đền ơn.
Bỗng đâu gió cả, cành gãy lá rơi,
Ân đức mênh mông, biết sao báo đáp.
Hoa lìa gốc, cánh nhụy tơi bời.
Yến xa tổ, kêu xuân vò võ.
Những tưởng cuộc đời như thế mãi, giúp cháu con nên nghiệp nên người,
Ai ngờ phút chốc dứt tình thâm, hồn linh thiêng về nơi chín suối.
Từ nay lấy ai chăm sóc, ngõ cúc tường đào.
Ngàn năm quạnh bóng ra vào, cội Nam cành Bắc.
Ngày chầy sáu khắc, đêm vắng năm canh,
Tưởng phất phơ thoáng hiện ngoài mành,
Tưởng thấp thoáng bóng ghình trên khói.
Hiên mai bóng rọi, vào ngẩn ra ngơ,
Hết đợi thôi chờ, nắng nồng giá lạnh.
Thuốc trường sinh, cầu vương mẫu chưa trao,
Bút chú tử, trách Nam tào sớm định.
Bùi ngùi cám cảnh,
Tuôn rơi hai hàng nước mắt, lệ đầm đìa.
Nhớ nơi ăn chốn ở, vò võ chốn suối vàng, cô đơn âm thế,
Ruột gan quặn từng khúc, chua xót cõi dương gian, đứt đoạn tình thâm.
Mấy hàng kể lể.
Chiêu hồn thiêng về than thở nguồn cơn.
Cầu anh linh phù hộ cháu con,
Cầu Trời Phật độ trì vong hồn siêu thoát.
Hỡi ôi! Thương thay!
BÀI VĂN TỤNG CÔNG ĐỨC NGƯỜI ĐÃ MẤT BÀI VĂN TỤNG CÔNG ĐỨC NGƯỜI ĐÃ MẤT Reviewed by Xinh Blog on 14:47 Rating: 5

Không có nhận xét nào: